Tin Quốc Tế

3 năm trước ‘húng’ lên tậu ô tô, tôi hối hận vì mua nhà đã là chuyện viễn tưởng


Vợ chồng tôi cưới nhau khi 25 tuổi, đến nay được 10 năm. Từ đầu năm đến nay, hai vợ chồng đều loay hoay đi tìm kiếm công việc mới vì công ty cũ của vợ kinh doanh bết bát, giảm lương một nửa, còn tôi thì thất nghiệp khi công ty đóng cửa, làm lặt vặt những công việc thời vụ.

Thu nhập quá thấp trong khi giá cả sinh hoạt tăng cao, con hai đứa phải nuôi, đang lúc chúng tôi căng thẳng về tiền bạc thì chủ nhà đột ngột báo tăng giá thuê, mà còn bắt đóng nguyên năm. Tôi nói khó rằng con cái đang đi học không dễ chuyển chỗ, muốn xin giảm mức tăng và đóng 3 tháng một lần nhưng ông ấy không chịu.

Tiền tiết kiệm không còn nhiều và không thể rút hết vì cần để một khoản nhất định phòng bất trắc, một số khoản bạn bè vay chưa đòi được nên cuối cùng tôi đành quyết bán chiếc ô tô mới mua 3 năm trước, dù trước đấy tính dùng nó làm kế sinh nhai tạm thời.

Tôi bán xe cho người bạn học lâu ngày không gặp. Ở tuổi 35, cậu ấy mua nhà từ lâu, hiện nay chỉ có nhu cầu mua chiếc xe cũ để đi làm đỡ nắng mưa. Khi được bạn mời sang nhà dùng cơm, tôi mới hiểu rõ ý nghĩa của câu “an cư lạc nghiệp”, và thấy hối hận vô cùng khi đã chọn dùng số tiền mình có để mua xe thay vì mua nhà.

3 năm trước 'húng' lên tậu ô tô, tôi hối hận vì mua nhà đã là chuyện viễn tưởng- Ảnh 1.

Tôi hối hận với quyết định sai lầm là mua xe mà không chọn sở hữu căn nhà đầu tiên. (Ảnh minh họa: ShutterStock)

Cuối năm 2021, khi vừa dịch bệnh COVID-19 lắng xuống, tôi và vợ có gần 2 tỷ đồng. Lúc này, giá bất động sản chưa tăng cao, tôi đắn đo giữa việc vay mượn thêm mua một căn chung cư hai phòng ngủ hay mua một chiếc xe ô tô để đi làm. Vợ khuyên mua xe để gia đình di chuyển cho thoải mái; thời buổi kinh tế biến động, vay mượn thì không biết có xảy ra rủi ro gì không.

Bản thân tôi cũng thích lối sống tiện nghi, không muốn quá áp lực với gánh nặng vay mượn và quan trọng nhất là từ rất lâu rồi, tôi luôn ước sở hữu xe hơi nên nghiêng về hướng mua ô tô.

Bạn bè nhiều đứa can, nói rằng với số tiền đó, tôi nên mạnh dạn vay để mua nhà, vì nhà sẽ tăng giá còn ô tô chỉ có giảm giá. Tuy nhiên, lòng ham thích ô tô khiến tôi cố gắng bỏ ngoài tai và tự thuyết phục mình rằng bên Tây người ta ở thuê cả đời vẫn ổn, nếu dành hết sức lực tuổi trẻ để cố sở hữu bằng được một căn nhà thì chất lượng sống không đảm bảo.

Chúng tôi mua chiếc xe giá 1 tỷ đồng, nghĩ rằng xe tốt thì sau này nếu bán đi cũng đỡ mất giá. Khoản tiền còn lại, tôi đầu tư nhỏ lẻ vào chứng khoán, tiền ảo vì hai loại tài sản này tăng rất tốt thời đại dịch.

Tuy nhiên, sau đó mọi sự không suôn sẻ. Các khoản đầu tư vào chứng khoán và tiền ảo của tôi liên tục lỗ. Thời điểm cách ly, mọi người đều đổ xô đi đầu tư nên giá trị các tài sản đó tăng quá cao, khi này mới trở về giá trị thực. Khoản tiết kiệm dần teo tóp còn khoảng vài trăm triệu.

Nền kinh tế khó khăn sau đại dịch khiến thu nhập của hai vợ chồng giảm sút. Chiếc ô tô thì không hữu dụng như tôi tưởng vì công ty làm ăn không thuận lợi, phải thu hẹp quy mô và chuyển đến địa điểm gần nhà tôi. Tôi chuyển sang đi xe máy cho đỡ tiền xăng, nhưng tiền gửi xe, bảo dưỡng vẫn rất tốn.

Càng ngày tôi càng thấy mình ngu ngốc vì lúc có tiền trong tay lại mua ô tô thay vì mua nhà. Thuê nhà hóa ra không phải là phương án đảm bảo chất lượng sống vì tiền thuê “ngoạm” một phần lớn trong tổng thu nhập, chúng tôi phải chi tiêu trong số tiền khiêm tốn còn lại, và chẳng có nhà riêng của mình. Đến lúc tiền thuê nhà tăng, chủ nhà gây sức ép bắt đóng nguyên năm, tôi thấy gánh nặng tài chính cho chỗ ở cũng nghẹt thở chẳng khác gì trả nợ mua nhà.

Biết sai nhưng không sửa sai được, vì cho dù bây giờ tôi muốn dồn tiền và vay mượn thêm thì cũng không thể mua nhà nữa. Tiền trong tay chỉ còn khoảng 1/4 so với 3 năm trước, trong khi giá nhà thì tăng ít nhất là gấp đôi. Có thể nói rằng được sở hữu một ngôi nhà của riêng mình đã là chuyện viễn tưởng đối với vợ chồng tôi, là giấc mơ cần hàng chục năm nữa mới có cơ biến thành hiện thực.

Nếu hồi đó “nhịn” mua ô tô và vay thêm tiền tậu nhà, có lẽ đến nay chúng tôi đã trả nợ được kha khá rồi, giá trị ngôi nhà cũng đã tăng bằng dăm cái ô tô mới. Đúng là không có thuốc chữa hối hận.

Tôi tự thề qua đợt khó khăn này, nếu công việc khởi sắc trở lại, thu nhập và tích lũy tốt hơn, khi có tiền trở lại tôi sẽ không đầu tư vào những thứ tiêu sản phù phiếm nữa.



Nguồn : Source link

Tin Liên Quan

Back to top button